Bá Nữ Khiêm Quân - Chương 32: Cậu đi chết đi (2)

Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 32: Cậu đi chết đi (2)

Edit: Phong Vũ

Trình Hiểu Quân dọc đường đi theo Quân Quân cũng không thấy nói với cô lời nào, Trần Hiểu Quân hiện tại trong lòng lại nghĩ đến những lời của Trương Hiểu Tĩnh nói. Con mắt Trương Hiểu Tĩnh này sao lại thấy mình và quỷ đáng ghét như là đang yêu nhau? Còn nói cái gì thanh mai trúc mã sẽ trở thành người yêu, chuyện đó trên thế giới không phải có rất nhiều cặp không như vậy sao, đúng là đọc truyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi… Trần Hiểu Quân cụp bả vai, cảm thán chính mình cũng đọc rất nhiều truyện vậy mà cũng không có trí tưởng tượng như vậy. Hai người đều chìm đắm trong tâm sự của riêng mình, không có chút dấu hiệu giao lưu qua lại, mệt quá đi hai người sao có thể làm bạn nhiều như vậy năm hả…

Trần Hiểu Quân một mình đi ở phía trước cũng không có nhìn đường, Trình Hiểu Quân ở phía sau vừa nhìn Quân Quân vừa nghĩ tuy rằng Quân Quân chưa nói chuyện với mình nhưng thời gian dài như vậy không có Quân Quân cùng nhau về nhà hôm nay lại có thể đi cùng cô, tâm tình vẫn vô cùng tốt. May mà có Trình Hiểu Quân luôn chú ý mà Trần Hiểu Quân mới tránh được một vụ tai nạn.

“Quân Quân, cẩn thận!” Trình Hiểu Quân kéo Quân Quân đang sắp xuyên qua đường cái, “Cậu không sao chứ?”

Trần Hiểu Quân sửng sờ hoang mang nhìn theo cái xe ô tô sượt qua người trả lời: “Tớ, không sao…”

Giọng nói của Trình Hiểu Quân lúc này mới dãn ra, cũng may mình đúng lúc kéo Quân Quân lại: ” Quân Quân, lúc qua đường phải nhìn xe qua lại đó.” Hoàn toàn không có ý trách cứ ở bên trong mà còn tràn ngập sự quan tâm lo lắng.

“Ừ!” Câu ‘tớ biết rồi’ còn chưa kịp nói ra, Trần Hiểu Quân đã cảm giác được hiện tại hình như là mình đang ở trong lòng quỷ đáng ghét, cô cứ như có điện xẹt từ trong lòng quỷ đáng ghét nhảy ra trừng mắt nhìn, động tác hơi lộ vẻ hoảng hốt, lớn tiếng chỉ trích Trình Hiểu Quân: “Cậu làm gì vậy?”

“Tớ…” Không làm cái gì cả! Trình Hiểu Quân yên lặng thở dài, “Tớ nhìn thấy cậu không có chú ý tới xe đang chạy tới, sợ cậu bị xe đụng nên mới kéo cậu lại.”

Trần Hiểu Quân cũng biết mình hỏi không đúng liền mở miệng: “Hừ, lần sau chỉ cần nhắc nhở tớ là được.”

Lần sau? Ở trong lòng cười khổ, tốt nhất là đừng có lần sau: “Tớ biết rồi, bọn mình về nhà đi!” Đi đến bên cạnh Quân Quân cùng cô sánh vai.

Trần Hiểu Quân thu lại vẻ thờ ơ tiếp tục đi về phía trước.

Lúc về tới nhà Tần Uyển Linh còn chưa về, hai người liền trực tiếp đi đến thư phòng bắt đầu học bài. Trình Hiểu Quân đã chuẩn bị bài vở Quân Quân cần học rất kỹ càng, đặt ở trước mặt Quân Quân: “Đây là mấy bài học quan trọng cậu đọc qua trước một lần, có cái gì không hiểu có thể hỏi tớ. Ừ đầu tiên là xem ví dụ mẫu, rồi dựa theo ví dụ mẫu mà làm tiếp những bài tiếp theo.”

Trần Hiểu Quân vừa thấy trước mặt là một chồng sách và bài thi cao ngất thì choáng váng đầu: “Nhiều vậy luôn ấy hả?”

“Nhiều?” Trình Hiểu Quân không cảm thấy quá nhiều, cậu cũng không biết mình đã làm bao nhiêu sách và bài thi như vậy, thấy Quân Quân nhanh chóng biến thành một bà cụ non, nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy hôm nay cậu trước hết làm một phần bài thi đi, bài thi không thể thiếu cậu nhất định phải luyện, hai quyển sách này, tớ vừa đánh dấu mấy câu trọng điểm rồi cậu xem lại nhé.”

“Vậy cũng không nhiều lắm!” Trần Hiểu Quân gật đầu lấy ra một bài thi toán học bắt đầu làm lên.

Trình Hiểu Quân rất vui vẻ khi nhìn thấy Quân Quân an tĩnh lại, mỗi một lần chỉ cần Quân Quân làm việc là sẽ trở nên rất im lặng giống một đóa thủy tiên đứng yên trong nước thuần khiết mà nhàn nhã. Mình đang nghĩ cái gì vậy? Trình Hiểu Quân cũng ngồi xuống cầm lấy sách, như vậy mới có thể nghĩ đây đó, nếu Quân Quân mà biết khẳng định sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình, có khả năng càng nghiêm trọng…

Qua chừng một giờ, Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng vật lộn làm xong bài thi toán học: “Trả cậu, mấy cái khác tớ không làm được.” Đem bài thi bày ở trước mặt quỷ đáng ghét cũng không cảm thấy lời mình nói căn bản không giống như là đang học tập người khác.

Đại khái sự thật cũng giống như ba Trần đã nghĩ, chỉ có Trình Hiểu Quân mới có thể dễ dàng tha thứ cho Trần Hiểu Quân tùy hứng bá đạo với lại không phân rõ phải trái. Trình Hiểu Quân còn đem bài thi Quân Quân nghiêm túc xem một lần, có mấy đề vẫn làm sai, cậu vừa xem vừa ở bên cạnh làm một ký hiệu. Trần Hiểu Quân ở ngay bên cạnh nhàm chán  nhìn động tác của quỷ đáng ghét.

Quỷ đáng ghét này, chẳng lẽ trước kia cũng vẫn đều nghiêm túc như vậy? “Đàn ông khi nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất”, Trần Hiểu Quân nhớ tới trong truyện hoặc là mấy người bạn đã từng nói như vậy. Nghĩ như vậy Trần Hiểu Quân thấy cần phải thận trọng với quỷ đáng ghét, bọn họ đều nói quỷ đáng ghét anh tuấn tiêu sái, nhưng mà…? Đúng là không khó coi, nhưng không thể nói là anh tuấn tiêu sái à! Hào hoa phong nhã sao? Hẳn là im lặng giống như… một chú chó nhỏ không sủa gâu gâu! Ôn nhu? Hẳn là vô dụng mới đúng! Khiêm tốn hả, chỉ là có chút không kiêu ngạo thôi. Giỏi nhất? Chưa hoàn toàn như vậy, từ khi quen biết với quỷ đáng ghét này cậu ta bắt đầu vốn không có chuyện gì làm rất giỏi… Ngoại trừ thành tích học tập. Trần Hiểu Quân biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm quỷ đáng ghét, ở trong lòng đã muốn phản bác hoàn toàn lời người khác nói quỷ đáng ghét vĩ đại sau đó mới dương dương tự đắc gật đầu nhếch đuôi lông mày, người khác nghĩ vậy là vì không biết thiên tài chán ghét còn cho rằng cậu ta tốt, cậu ta giỏi, cậu ta vĩ đại, nhất định là như vậy …

“Quân Quân? Quân Quân?” Trình Hiểu Quân lấy khửu tay hích Trần Hiểu Quân một cái, “Cậu làm sao vậy?” bộ dáng thoạt nhìn như đang rất vui?

“Hả?” Tưởng tượng của Trần Hiểu Quân bị quỷ đáng ghét cắt ngang, “À! Không có việc gì, không có việc gì…”

“Vậy sao?” Nhìn thế nào cũng không giống, biết Quân Quân nhất định sẽ không nói cho mình nghe Trình Hiểu Quân cũng không hỏi lại: “Tớ đã đem chỗ sai trong bài thi chỉ hết ra đây, có mấy đề là tính toán sai, cậu trước tiên tính lại mấy cái đề đó một lần sau đó tớ đem chỗ cậu làm sai và không làm được giảng cho cậu nghe.”

Trần Hiểu Quân hậm hực gật đầu, đang đắc ý quỷ đáng ghét không có nhìn ra suy nghĩ vừa rồi trong lòng mình.

Trình Hiểu Quân im lặng giống như là không khí, lặng lẽ nhìn Quân Quân tính toán công thức theo đề bài, cảnh tượng như vậy tựa như thật lâu trước kia vẫn liên tục đến bây giờ quen thuộc như vậy khó quên như vậy…

Tháng cuối cùng trung học, Trần Hiểu Quân luôn luôn dưới sự giám sát của ba Trần  mỗi ngày xuống cùng Trình Hiểu Quân học bài, mà với tính kiên nhẫn phụ đạo của Trình Hiểu Quân, ba Trần thực vừa lòng nhìn thấy con gái mình lại tiến bộ. Quả nhiên, vẫn là nhờ bản lĩnh của Hiểu Quân!

Kỳ thi vào trường cao đẳng đúng hạn đã tới, tất cả học sinh gian khổ học tập khổ đọc hơn mười năm cõi lòng trần đầy khát vọng tiêu sái vào bàn kiểm duyệt cảnh cửa thông vào  vũ đài đời người, ở mấy chục vạn cuộc kiểm duyệt trên đài ra sức phát huy sở hữu tài hoa sức lực để làm bài thi hoàn mỹ nhất.

Lại nói hai ngày rất ngắn nhưng đối với thí sinh đang ở trong trường thi thì vô cùng quan trọng, trong hai ngày này có thể một người đánh mất tương lai cũng có thể đạt đến tương lai. Nhưng mà qua này hai ngày tất cả từ trên chiến trường xuống dưới kia một khắc, mỗi người đều muốn dỡ xuống một gánh nặng hy vọng, cởi cặp sách trĩu nặng một phần tâm hồn như chững lại.

Từ trong trường thi đi ra, Trần Hiểu Quân liếc mắt một cái liền thấy chờ ở ngoài cửa trường ngoài ba còn có dì, cảm xúc “Có ba thật tốt”, “có dì thật tốt” dấy lên trong lòng, cô chạy tới ôm ba vui vẻ la: “Ba! Dì!”

Tần Uyển Linh cười cười không nói gì, ba Trần hiếm khi thân thiết ôm con gái cười nói: “Quân Quân nếu là con thi dỡ ẹt thì cứ nói trước với ba là được rồi?”

“Ba!” Trần Hiểu Quân dậm chân, “Con thấy mình thi rất tốt, nhất định có thể thi đậu.”

“Phải không đó?” ba Trần nhẹ lòng một chút, “ba đây sẽ chờ thư thông báo của Quân Quân.”

Khi hai người phụ nữ đang nói chuyện thì Trình Hiểu Quân cũng đi ra, bước tới bên cạnh bọn họ: “Mẹ, bác Trần, Quân Quân…”

Ba Trần buông con gái ra: “Hiểu Quân thi tốt lắm hả?”

Trình Hiểu Quân nhìn mẹ liếc mắt một cái, khiêm tốn gật đầu: “Dạ cũng được!”

Tần Uyển Linh không để ý kéo tay con trai: “Mẹ cũng rất tin tưởng Hiểu Quân thi nhất định tốt lắm.”

Trình Hiểu Quân cười cười nhìn về phía Quân Quân: “Quân Quân, thi thế nào?”

Trần Hiểu Quân quay đầu không muốn trả lời nhưng ba cùng dì đều đã biết rồi không thể quá kiêu ngạo nhân tiện nói: “Cũng được!” nói xong bốn người nhất tề đều sửng sốt, sau đó chợt nghe thấy ba Trần cùng Tần Uyển Linh cười híp mắt.

Trần Hiểu Quân sau khi nói ra hai chữ kia liền hối hận muốn cắn lưỡi mình, nói cái gì không nói lại nói ngay lời của quỷ đáng ghét?!

Trình Hiểu Quân đứng ở phía đối diện mỉm cười thản nhiên đáp: “Vậy là tốt rồi!”

Hai vị phụ huynh cùng cười cũng không nhìn hai đứa trẻ đang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Thi cũng thi xong rồi, thời tiết lại nóng như vậy hai đứa nhất định cũng mệt, ba đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, bây giờ đi qua còn có thể thuận tiện nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm chiều, hôm nay ba mời khách, bù đắp cho hai đứa đã vất vả học tập thời gian qua.” Ba Trần  thấy không ai phản đối, vì thế bốn người lên xe đi giải quyết vấn đề ấm no.

Không đến năm phút sau bốn người đã an vị ở trong khách sạn hưởng thụ điều hòa  dễ chịu. Ba Trần gọi bồi bàn tới để cho hai nhân vật chính của ngày hôm nay gọi món ăn. Trình Hiểu Quân nhường phần cho Quân Quân, Trần Hiểu Quân cũng không khách khí cầm thực đơn điên cuồng chọn mười món ăn. Chọn đến nỗi ba Trần ở bên cạnh lắc đầu, Tần Uyển Linh trợn mắt nhìn không biết nói gì, Trình Hiểu Quân cúi đầu không nói, bồi bàn há hốc mồm. Vì khao con gái nên ba Trần cũng liền theo ý cô đi dặn dò một tiếng, gần năm giờ rưỡi đồ ăn được bồi bàn dọn lên rồi lui đi để lại mấy người bọn họ ngồi sững sờ.

“Quân Quân, hôm nay con ăn không xong thì gói mang về nhà.” ba Trần đối với con gái khoan dung vô hạn nhưng chỉ cho phép con gái lãng phí trong giới hạn.

Ý ba Trần là nhiệm vụ đóng gói sau khi ăn xong giao cho Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân lúc này mới dời được hòn đá đang đè lên chân mình, hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi, đành phải cúi thấp đầu: “Ba…! Tủ lạnh trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn chưa ăn hết, không cần gói về đâu…”

“Không gói về thì con lo mà ăn cho hết đống đồ ăn này đó.” Ba Trần nói ra biện pháp giải quyết duy nhất  .

Trần Hiểu Quân nhất thời nín thở. Ba Trần cũng biết không thể quá nuông chiều con gái cái gì cũng phải có chừng có mực.

“Hiểu quân, Quân Quân muốn học chuyên ngành thể dục, còn con đã quyết định học cái gì chưa?” Ba Trần hỏi Trình Hiểu Quân đang ngồi ngay ngắn.

Trình Hiểu Quân suy nghĩ trong chốc lát nói: “Con muốn học y, mẹ cũng đồng ý rồi ạ.”

Ba Trần nghe xong gật đầu: “Học y à tốt lắm, trị bệnh cứu người, giống như mẹ con, là một nghề rất thiêng liêng. Vậy con định đăng ký vào trường nào chưa?”

Trình Hiểu Quân nhìn thoáng qua Quân Quân cúi đầu nói: “Chưa ạ, con chờ có điểm rồi mới quyết định.”

“Cũng đúng!” ba Trần tán thành, “Có điểm rồi mới quyết định được đăng ký vào trường y nào tốt. Hiểu Quân, con hẳn là nên thi vào trường y Trung Hoa tốt nhất cả nước.”

“Dạ con vẫn chưa chắc chắn.” Trình Hiểu Quân hơi ngẩng đầu không xác định nói.

Tần Uyển Linh bất đắc dĩ nhìn con châm trà cho mọi người: “Hiểu Quân học trường nào cũng không sao cả, chỉ cần tương lai nó có thể trở thành một bác sĩ giỏi là được rồi.”

Ba Trần khẳng định với Tần Uyển Linh: “Hiểu quân tương lai nhất định là một vị bác sĩ giỏi.”

“Em cũng nghĩ như vậy, cho nên nó muốn học trường nào em đều đồng ý.” Tần Uyển Linh nửa kiêu ngạo nửa tự an ủi cười nói.

“Mẹ…!” Trình Hiểu Quân biểu tình có chút cứng ngắc còn có chút lo lắng gọi mẹ mình, giống như muốn ngăn cản mẹ nói cái gì đó nữa. Chỉ là cậu lo lắng bị người khác phát hiện rồi lại trêu chọc, nhất là Trần Hiểu Quân.

Trần Hiểu Quân lúc biết quỷ đáng ghét muốn học y trong lòng liền vui như nở hoa. Quỷ đáng ghét học trường y đó chẳng phải nói là lần này sẽ không học cùng lớp, cũng không học cùng trường với mình sao? Ở trong lòng cười to ba tiếng, lần này rốt cuộc có thể hoàn toàn thoát khỏi quỷ đáng ghét ngày ngày kè kè bên cạnh. Bởi vì trong lòng đang vui nên về sau Trần Hiểu Quân thoải mái ăn đặc biệt nhiều một chút, sau lại gọi bồi bàn đóng gói cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng, kết quả của vui vẻ không bao lâu lại bắt đầu cả đêm thống khổ tra tấn…

  • Đọc [ 68 ]